Avatar tác giả

Bà cụ ve chai và hạnh phúc giản đơn

Bà N. sống một mình trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm hẹp. Mỗi ngày, khi trời còn chưa sáng rõ, bà đã lọc cọc đẩy chiếc xe ba gác cũ kỹ, lang thang khắp các con phố để nhặt từng vỏ lon, từng mảnh giấy vụn. Công việc vất vả, nhưng bà chẳng bao giờ than phiền hay buồn tủi, bởi với bà, chỉ cần có cơm ăn áo mặc là đủ.

Hàng ngày, người ta vẫn thấy bà đi dọc theo những con đường, lầm lũi gom nhặt ve chai trong nắng gió. Có khi trời mưa tầm tã, chiếc áo mỏng trên người bà cũng chẳng thể cản nổi cơn lạnh, nhưng bà vẫn cười hiền với mọi người xung quanh. Bà luôn nói: "Mỗi ngày còn làm được gì là còn may mắn lắm rồi!"

Bà N. không có chồng con, tuổi già đến với bà chỉ có chiếc radio cũ làm bạn. Nhưng bà chẳng buồn vì điều đó, bởi cuộc sống của bà giản dị như những lần nhặt được vài chiếc lon và mua được bát cháo nóng hổi. Đôi lúc, bà gom nhặt được chút tiền dư, lại mua quà bánh cho lũ trẻ con trong xóm, khiến chúng yêu quý và quây quần bên bà như người bà hiền hậu.

Dù cuộc sống cơ cực, bà N. vẫn luôn sống với tinh thần lạc quan. Mỗi khi thấy người khác than thở về khó khăn, bà lại cười xòa bảo: "Khó khăn thì ai cũng có, nhưng cười lên là thấy dễ chịu hơn." Sự giản dị và lạc quan ấy khiến nhiều người trong khu phố phải nể phục và học hỏi.

Một ngày nọ, bà bị ốm phải vào viện, cả xóm đều góp tiền để giúp đỡ. Nhìn cảnh hàng xóm xúm lại lo lắng, bà rưng rưng nước mắt, cười bảo: "Bà cứ tưởng cả đời mình chẳng có ai quan tâm, ai ngờ lại được yêu thương nhiều đến vậy!"

Câu chuyện của bà N. là bài học quý giá về sự kiên trì, lòng lạc quan và hạnh phúc giản đơn. Cuộc sống có thể khắc nghiệt, nhưng chỉ cần có một trái tim lương thiện, người ta vẫn có thể tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ nhặt nhất.

Được đăng trên nền tảng Góc Kể Chuyện bởi thanhhlt