Những ngày không còn anh
Ảnh minh hoạ. Nguồn internet
Linh tỉnh giấc khi ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm len qua khung cửa sổ. Cô ngồi dậy, khoác chiếc áo len mỏng rồi bước ra ban công. Đà Lạt vào sáng sớm luôn có một vẻ đẹp lặng lẽ và u buồn, sương phủ mờ trên những mái nhà, những con đường còn thưa thớt người qua lại.
Trước đây, mỗi lần đến Đà Lạt, Linh luôn có Hoàng đi cùng. Anh thường pha cho cô một tách cà phê nóng, đặt nó vào tay cô và nói:
“Buổi sáng của em đây.”
Cô đã từng nghĩ những buổi sáng như thế sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng rồi, có những điều dù níu giữ thế nào cũng không thể quay lại.
—
Lần cuối cùng họ gặp nhau cũng là ở Đà Lạt, trong một chiều mưa lất phất. Họ ngồi bên nhau trong một quán cà phê cũ, tiếng nhạc Trịnh khe khẽ vang lên trong không gian mờ ảo.
Hoàng nhìn cô, ánh mắt không còn sự dịu dàng như trước.
“Chúng ta đừng cố nữa, Linh.”
Cô lặng người. Câu nói ấy không bất ngờ, nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra, tim cô vẫn nhói lên.
“Anh thực sự muốn dừng lại sao?” Giọng cô run rẩy.
Hoàng gật đầu, không né tránh ánh mắt cô. “Anh đã mệt rồi. Chúng ta đã cố gắng, nhưng có lẽ… tình yêu thôi chưa đủ.”
Cô siết chặt tách trà trong tay, cảm nhận hơi nóng lan ra đầu ngón tay. Mọi thứ đã thay đổi, chỉ có cơn mưa ngoài kia vẫn rơi như ngày họ gặp nhau lần đầu.
Cuối cùng, cô không níu kéo. Chỉ im lặng nhìn theo bóng anh rời đi, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ dài mà cô vừa thức tỉnh.
—
Bây giờ, khi trở lại thành phố này một mình, Linh không còn cảm giác đau đớn như ngày ấy nữa. Ký ức vẫn ở đó, nhưng nó không còn làm cô nhói lòng mỗi khi nhớ lại.
Cô bước xuống phố, hòa mình vào dòng người đang tản bộ dưới những tán cây thông. Đà Lạt vẫn thế, vẫn dịu dàng và bình yên như những ngày có anh.
Chỉ là bây giờ, cô đã học cách tận hưởng nó một mình.
Bình luận (0)