Bài học từ người bán vé số
Trên con đường tấp nập của thành phố, ngày nào cũng có một cụ ông bán vé số đứng lặng lẽ bên góc phố, tay cầm xấp vé số đã nhăn nhúm, miệng luôn nở nụ cười hiền hòa. Ông tên là H., hơn bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, dáng người gầy gò nhưng lúc nào cũng toát lên vẻ bình thản đến lạ thường.
Tôi gặp ông lần đầu vào một buổi chiều muộn khi đang vội vã trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Ông chìa ra mấy tờ vé số, ánh mắt hiền từ nhìn tôi, không một lời nài ép, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cháu mua cho vui, biết đâu may mắn lại đến." Tôi mỉm cười, mua một tờ rồi rời đi, không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng từ đó, tôi bắt đầu để ý đến ông nhiều hơn.
Dù nắng hay mưa, ông vẫn đứng đó, không than vãn, không kêu ca. Một lần tò mò, tôi dừng lại hỏi chuyện, và ông kể cho tôi nghe về cuộc đời mình. Ông từng có một gia đình hạnh phúc, nhưng rồi biến cố ập đến, vợ mất sớm, con cái tha phương, để lại ông một mình lẻ loi. Thay vì buồn bã, ông chọn cách sống tích cực, kiếm sống bằng nghề bán vé số để không trở thành gánh nặng cho ai.
"Tôi già rồi, chẳng mong giàu sang, chỉ mong mỗi ngày có thể cười, có thể đi lại, thế là hạnh phúc rồi," ông cười nói. Tôi lặng người trước câu nói ấy. Trong cuộc sống vội vã này, chúng ta luôn mải miết chạy theo vật chất, mà quên rằng hạnh phúc thực sự lại đến từ những điều giản dị nhất.
Từ ông H., tôi học được bài học về sự lạc quan và lòng biết ơn. Cuộc đời có thể đầy rẫy khó khăn, nhưng thái độ của chúng ta mới là điều quyết định tất cả. Kể từ đó, mỗi khi gặp khó khăn, tôi thường nhớ về ông – một con người dù đơn sơ, nhưng lại chứa đựng cả một bài học sâu sắc về cách đối diện với cuộc sống.
Bình luận (0)