Bát Canh Của Mẹ
Minh là một chàng trai thành đạt nơi thành phố, sống trong căn hộ sang trọng, mỗi ngày bận rộn với những dự án lớn. Dù có tất cả, nhưng trong lòng anh vẫn luôn thấy thiếu vắng một điều gì đó.
Một ngày nọ, khi đang họp, Minh nhận được cuộc gọi từ quê báo tin mẹ anh bị ốm nặng. Anh vội vã thu xếp công việc, bắt chuyến xe đầu tiên về quê. Vừa bước vào nhà, thấy mẹ nằm trên giường với gương mặt tiều tụy, Minh quỳ xuống, nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ.
- Con xin lỗi vì không về thăm mẹ sớm hơn...
Mẹ anh mỉm cười, cố gắng ngồi dậy, nói khẽ:
- Mẹ không trách con đâu... chỉ là mẹ nhớ những ngày con còn nhỏ, mỗi buổi tối hai mẹ con cùng ăn bát canh nóng mẹ nấu...
Nghe đến đây, lòng Minh quặn thắt. Anh nhớ những năm tháng ấu thơ, bát canh giản dị của mẹ là món ăn ngon nhất thế gian. Nhưng từ ngày lên thành phố, anh đã quên mất mùi vị ấy.
Tối hôm đó, Minh tự tay nấu cho mẹ một bát canh, giống hệt ngày xưa. Khi mẹ nếm thử, bà gật gù hạnh phúc, nước mắt lăn dài trên má. Minh cũng khóc, vì giờ đây anh mới nhận ra, bát canh của mẹ không chỉ là món ăn, mà còn là tình yêu thương vô bờ bến, là cả một tuổi thơ ấm áp mà anh đã lãng quên.
Sau lần đó, Minh quyết định sắp xếp công việc để về thăm mẹ thường xuyên hơn. Anh hiểu rằng, dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, gia đình vẫn là điều quan trọng nhất mà anh không thể đánh mất.
Bình luận (0)