Chiếc Đèn Dầu Ngày Cũ
Quỳnh sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng quê. Ngày nhỏ, mỗi tối mất điện, cô và mẹ thường cùng nhau ngồi học dưới ánh đèn dầu leo lét. Những đêm trời đông rét buốt, mẹ luôn ngồi bên cạnh, sợ cô bị lạnh. Quỳnh yêu những câu chuyện cổ tích mẹ kể, yêu cả mùi dầu hỏa nồng nàn quyện vào từng trang sách cũ.
Lớn lên, Quỳnh lên thành phố học đại học, rồi ở lại làm việc. Cuộc sống hiện đại, bận rộn khiến cô quên dần những kỷ niệm tuổi thơ. Mẹ vẫn thường xuyên gọi điện hỏi han, nhưng lần nào Quỳnh cũng vội vã trả lời, rồi nhanh chóng cúp máy. Cô luôn nghĩ mình còn nhiều việc quan trọng hơn.
Một ngày nọ, khi đang họp ở công ty, Quỳnh nhận được tin mẹ đổ bệnh nặng. Cô vội vã trở về quê. Bước vào căn nhà cũ, cô lặng người khi thấy mẹ nằm trên giường, gầy yếu và tiều tụy. Bên cạnh bà là chiếc đèn dầu ngày xưa vẫn còn đó, phủ đầy bụi.
Mẹ mỉm cười yếu ớt:
- Mẹ giữ chiếc đèn này... chờ con về cùng nhau thắp lên như ngày trước...
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Quỳnh. Cô nhận ra bao năm qua, mẹ vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn giữ những kỷ niệm đẹp đẽ mà cô đã lãng quên.
Tối hôm ấy, Quỳnh thắp đèn lên, ngồi bên mẹ, lắng nghe những câu chuyện cũ. Ánh đèn dầu vàng vọt không còn mờ nhạt, mà trở nên ấm áp lạ thường.
Từ ngày đó, Quỳnh thường xuyên về thăm mẹ, và mỗi lần về, cô lại thắp lên chiếc đèn ngày xưa, như thắp sáng tình yêu thương giữa hai mẹ con.
Bình luận (0)