Avatar tác giả

Chiếc ghế trống trong lớp học

Hồi tôi còn là một học sinh trung học, trong lớp có một cậu bạn tên N., một người ít nói, lầm lũi ngồi ở góc lớp với chiếc ghế trống bên cạnh. Lúc nào N. cũng tỏ ra xa cách, không chơi cùng ai, không bao giờ tham gia các hoạt động chung của lớp. Thầy cô cũng nhiều lần động viên nhưng dường như cậu luôn tự tạo cho mình một khoảng cách vô hình.

Chúng tôi thường thắc mắc, tại sao N. lúc nào cũng giữ chiếc ghế bên cạnh trống? Có lần, một bạn lỡ miệng trêu chọc: "Cậu giữ ghế cho ai thế? Hay cậu quen ma?" N. chỉ lặng im, mắt thoáng chút buồn, rồi cúi đầu tiếp tục học bài. Từ đó, không ai dám hỏi thêm.

Mãi đến một ngày, khi lớp tổ chức một buổi sinh hoạt, thầy giáo bất ngờ kể cho chúng tôi nghe về N. Hóa ra, năm trước, N. từng có một người bạn thân, cả hai lúc nào cũng ngồi cùng nhau, nhưng không may người bạn ấy đã mất trong một tai nạn giao thông. Chiếc ghế trống bên cạnh N. là cách cậu giữ lại chút kỷ niệm với người bạn quá cố, như thể cậu ấy vẫn đang ở đây, cùng N. học tập và chia sẻ buồn vui.

Kể từ đó, chúng tôi không còn thấy chiếc ghế trống là điều lạ lùng nữa, mà là một điều đầy ý nghĩa. Cả lớp bắt đầu quan tâm, trò chuyện với N. nhiều hơn. Và rồi dần dần, cậu ấy cũng mở lòng, bắt đầu hòa nhập với tập thể, không còn lẻ loi như trước.

Chiếc ghế trống ấy dạy tôi một bài học quý giá: Ai cũng có những câu chuyện riêng, những nỗi đau không dễ chia sẻ. Đừng vội phán xét hay cười cợt người khác khi chưa hiểu rõ về họ. Cuộc sống là vậy, cần sự đồng cảm và lòng bao dung để có thể thực sự thấu hiểu nhau.

Được đăng trên nền tảng Góc Kể Chuyện bởi thanhhlt