Đoạn đường dang dở
L. và D. yêu nhau từ thời sinh viên, khi cả hai cùng học tại một trường đại học nhỏ ở miền Trung. Họ đã từng có những ngày tháng rực rỡ bên nhau, cùng nhau vượt qua những khó khăn của tuổi trẻ, cùng chia sẻ từng ổ bánh mì khi cả hai đều túng thiếu.
Sau khi ra trường, D. nhận được công việc ở một thành phố lớn, còn L. quyết định ở lại quê nhà để chăm sóc gia đình. Khoảng cách xa xôi dần khiến những cuộc gọi trở nên ngắn hơn, những tin nhắn thưa dần. Mặc dù vẫn còn yêu nhau, nhưng họ đều hiểu rằng những khác biệt trong cuộc sống đã tạo ra một khoảng cách vô hình giữa hai người.
Một ngày nọ, D. trở về quê, mang theo một bó hoa cẩm chướng – loài hoa mà L. yêu thích nhất. Họ ngồi bên bờ sông, nơi từng là chốn hẹn hò quen thuộc ngày xưa. L. khẽ hỏi:
- “Anh có bao giờ nghĩ rằng nếu em cũng lên thành phố, mọi chuyện sẽ khác không?”
D. lặng im một lúc, rồi trả lời:
- “Anh nghĩ rằng dù có ở đâu, nếu thực sự thuộc về nhau, chúng ta sẽ tìm được cách quay về.”
Nhưng cả hai đều biết, có những thứ khi đã qua đi thì không thể quay lại như cũ nữa. Họ dành cho nhau những cái nhìn dịu dàng nhất, như một lời chào tạm biệt không cần nói ra.
L. vẫn ở lại quê, tiếp tục cuộc sống của mình, còn D. quay trở lại thành phố, tiếp tục những dự định dang dở. Cả hai hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng đi đến một cái kết đẹp, nhưng ít nhất, họ đã từng là một phần quan trọng trong đời nhau.
Đôi khi, tình yêu không phải là cùng nhau đi đến cuối con đường, mà là biết buông tay khi cần thiết, để mỗi người đều có thể bước tiếp trên con đường riêng của mình.
Bình luận (0)