Avatar tác giả

Giấc Mơ Dẫn Lối

N. kể rằng mẹ cô mất khi cô mới học lớp 9. Đó là một cú sốc lớn đối với cả gia đình. Những ngày đầu sau tang lễ, mọi thứ dường như chìm trong một bầu không khí u ám. Ba cô trở nên trầm mặc, còn cô thì cảm thấy lạc lõng và hụt hẫng. Dù có sự an ủi từ họ hàng và bạn bè, nỗi đau mất mẹ vẫn là khoảng trống không gì có thể bù đắp được.

Thời gian trôi qua, gia đình dần quay trở lại với nhịp sống bình thường. Tuy nhiên, mỗi khi nhìn vào góc bàn ăn nơi mẹ từng ngồi hay những vật dụng nhỏ nhắn mẹ từng sử dụng, N. lại thấy tim mình nhói lên. Mẹ cô luôn là người dịu dàng, chu đáo và yêu thương gia đình hết mực. Mất mẹ khiến N. mất đi cả một chỗ dựa tinh thần lớn trong cuộc sống.

Một đêm nọ, sau hơn hai năm mẹ mất, N. có một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ ấy, cô thấy mình đứng giữa khu vườn sau nhà. Cảnh vật mờ ảo trong ánh trăng, nhưng hình ảnh mẹ cô lại hiện lên rõ ràng như thật. Mẹ mặc bộ áo dài tím quen thuộc và đứng bên cạnh chiếc giếng cũ. Bà mỉm cười hiền từ và nói với N.:
“Con yêu, hãy tìm dưới gốc cây lớn cạnh giếng. Mẹ để lại một món quà cho con.”

Giấc mơ ấy khiến N. tỉnh giấc giữa đêm với cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối. Cô tự nhủ rằng có lẽ đó chỉ là một giấc mơ phản chiếu nỗi nhớ mẹ khôn nguôi của mình. Tuy nhiên, hình ảnh và lời nói của mẹ trong mơ lại rõ ràng đến mức khiến cô không thể ngừng suy nghĩ.

Sáng hôm sau, N. quyết định ra khu vườn sau nhà. Nơi này đã lâu không có ai chăm sóc, cỏ mọc um tùm và chiếc giếng cũ cũng phủ đầy rêu xanh. Ánh nắng sớm len lỏi qua những tán cây, chiếu xuống tạo nên khung cảnh vừa hoang sơ vừa yên bình.

N. đi đến gốc cây lớn cạnh giếng – nơi mẹ đã nhắc đến trong giấc mơ. Cô bắt đầu dùng tay gạt lớp lá khô và lớp đất phía dưới. Ban đầu, cô chỉ nghĩ đây là một việc làm vô ích, nhưng rồi tay cô chạm phải một vật gì đó cứng cứng.

N. dùng hết sức bới lên và phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ đã cũ. Tim cô đập nhanh vì bất ngờ và hồi hộp. Khi mở chiếc hộp ra, N. sững sờ khi thấy bên trong là một chiếc vòng cổ bằng vàng và một bức thư tay đã ngả màu thời gian.

Bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng nhưng chan chứa tình yêu thương:

“Con yêu của mẹ,
Mẹ biết sẽ có ngày con tìm thấy món quà này. Hãy luôn mạnh mẽ và sống hạnh phúc, vì mẹ luôn ở bên con.
Yêu con mãi mãi.”

N. bật khóc nức nở. Dù mẹ đã không còn, nhưng tình yêu thương của bà vẫn luôn hiện diện một cách kỳ diệu, như một nguồn sức mạnh âm thầm tiếp thêm cho cô.

Từ ngày hôm đó, N. luôn đeo chiếc vòng cổ ấy như một kỷ vật thiêng liêng. Mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống, cô chỉ cần chạm tay vào chiếc vòng và cảm nhận tình yêu của mẹ vẫn luôn bên mình, dẫn lối cho cô đi qua mọi thử thách.


Được đăng trên nền tảng Góc Kể Chuyện bởi huyvan