Ký Ức Dưới Gốc Cây Me
Tuổi thơ của T. gắn liền với ngôi nhà nhỏ nằm bên con đường làng rợp bóng cây xanh. Đối diện nhà là một cây me già cỗi, thân cây sần sùi, cành lá sum suê vươn cao che mát cả góc sân. Gốc cây ấy không chỉ là nơi lũ trẻ trong xóm tụ tập chơi đùa mà còn chứa đựng vô vàn ký ức đẹp của T.
Mỗi buổi trưa hè, khi tiếng ve râm ran khắp không gian, T. cùng nhóm bạn lại rủ nhau tụ tập dưới gốc cây me chơi đủ trò: từ bắn bi, nhảy dây đến chơi trốn tìm. Những trận cười giòn tan vang vọng khắp làng quê yên bình. Nhưng điều khiến T. nhớ nhất là những lần trèo lên cây hái quả.
Cây me có những chùm quả chua chua, thơm lừng mùi nắng. Đứa nào trèo cao nhất sẽ được phần hái những quả to, xanh mướt. Một lần, trong lúc trèo lên cây, T. không may bị trượt chân ngã xuống. Cả nhóm bạn hốt hoảng, vội chạy về gọi mẹ T. ra giúp. May mắn là T. chỉ bị xây xát nhẹ, nhưng mẹ cô giận lắm, cấm tiệt chuyện trèo cây từ đó.
Tưởng chừng như lời cấm đó sẽ chấm dứt những ngày rong chơi bên gốc cây me, nhưng đâu dễ gì ngăn được đám trẻ nghịch ngợm. Tụi nhỏ chuyển sang ngồi dưới gốc cây bóc me ăn và kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Có lần, T. và bạn thân còn hái me để ngâm muối, mang đi bán cho các cô chú trong chợ làng. Dù chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cảm giác vui sướng khi được làm điều gì đó có ích vẫn khiến T. nhớ mãi.
Giờ đây, khi đã lớn, mỗi lần trở về quê, T. vẫn thường ghé thăm gốc cây me năm xưa. Dưới tán lá xanh mát, cô lại thấy thấp thoáng hình ảnh tuổi thơ vô tư lự, đầy ắp tiếng cười và những kỷ niệm đẹp không bao giờ phai nhòa.
Bình luận (0)