Mùa hoa sữa năm ấy
N. và M. quen nhau vào một buổi chiều cuối thu, khi hương hoa sữa ngập tràn con phố nhỏ. Họ gặp nhau trong một quán cà phê ven đường, nơi M. thường đến đọc sách và viết lách. N. là một chàng trai thích lang thang khắp phố phường, chụp lại những khoảnh khắc bình dị của Hà Nội.
Cuộc gặp gỡ ấy bắt đầu khi M. vô tình làm đổ ly cà phê lên quyển sách mà N. đang đọc. Cô rối rít xin lỗi, còn N. chỉ cười hiền, lắc đầu: “Không sao đâu, cà phê làm sách có hương vị riêng của nó.” Câu nói đùa ấy làm M. bật cười, và từ đó, những cuộc trò chuyện giữa họ bắt đầu.
Họ thường đi dạo cùng nhau trên con đường ngập tràn hoa sữa, lắng nghe tiếng xe cộ qua lại và nói về những điều không đầu không cuối. M. kể về ước mơ trở thành một nhà văn, còn N. nói về mong muốn mở một phòng tranh nhỏ. Dường như, giữa những bộn bề cuộc sống, họ tìm thấy sự bình yên trong nhau.
Thời gian trôi qua, tình yêu của họ lớn dần lên theo những ngày thu Hà Nội. N. thường đứng chờ M. dưới gốc cây hoa sữa mỗi chiều tan làm, chỉ để cùng cô đi bộ về nhà. Còn M., mỗi khi thấy dáng N. từ xa, cô lại khẽ mỉm cười, cảm thấy cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhưng cuộc đời luôn có những ngã rẽ không lường trước. M. nhận được học bổng du học ở một đất nước xa xôi. Ngày cô nói lời chia tay, N. lặng im thật lâu, chỉ nắm chặt tay cô và nói: “Anh sẽ đợi.”
Những năm tháng xa nhau, họ vẫn giữ liên lạc, vẫn hỏi han nhau về cuộc sống. Nhưng dần dần, những tin nhắn thưa thớt hơn, những cuộc gọi cũng trở nên ít đi. Cuối cùng, M. hiểu rằng khoảng cách không chỉ tính bằng địa lý mà còn nằm trong chính trái tim mỗi người.
Mùa hoa sữa năm ấy trôi qua trong lặng lẽ. N. vẫn đi dạo một mình trên con phố cũ, vẫn nhớ về M., nhưng anh biết rằng có những thứ không thể níu giữ. Anh chấp nhận buông tay, để cô theo đuổi ước mơ của mình, còn anh, tiếp tục chụp lại những khoảnh khắc đẹp của cuộc sống.
Mỗi mùa thu về, khi hương hoa sữa tràn ngập con phố, N. lại nhớ về cô gái năm ấy – một mối tình dịu dàng như cơn gió thu, thoáng qua nhưng mãi mãi ở lại trong lòng.
Bình luận (0)