Mùa thu năm ấy
A. gặp Q. vào một buổi chiều mùa thu đầy gió. Lúc đó, cô đang ngồi lặng lẽ trong công viên, tay mân mê cuốn sách cũ, đôi mắt xa xăm nhìn những chiếc lá vàng rơi lác đác. Q. – một chàng trai có dáng vẻ điềm đạm, vô tình đi ngang qua và bị cuốn hút bởi vẻ trầm tư của cô. Anh tiến lại gần, mỉm cười và hỏi:
– Cuốn sách đó hay không?
A. giật mình, nhìn lên, ánh mắt chạm phải nụ cười dịu dàng của Q. Cô thoáng ngượng ngùng, nhưng rồi họ bắt đầu trò chuyện. Hóa ra, cả hai đều là những kẻ yêu mùa thu, thích lặng lẽ ngắm nhìn thời gian trôi chậm rãi giữa những con phố cổ. Những ngày sau đó, họ thường hẹn nhau tại công viên cũ, cùng đọc sách, cùng thưởng thức hương vị cà phê nồng đượm.
Tình cảm cứ thế lớn dần, nhẹ nhàng như những chiếc lá thu vàng phủ đầy lối nhỏ. A. thấy tim mình ấm áp mỗi khi bên Q., còn Q. thì không thể ngừng nghĩ về A. Mùa thu năm ấy, họ trao nhau nụ hôn đầu dưới tán cây sồi già, với lời hứa sẽ cùng nhau đi qua bao mùa thu khác.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng dịu dàng như mùa thu. Q. nhận được lời mời làm việc ở một đất nước xa xôi, nơi anh phải theo đuổi đam mê của mình. Ngày anh rời đi, A. chỉ đứng lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh, lòng nghẹn lại với bao cảm xúc chưa kịp nói thành lời.
Những lá thư gửi qua lại, những cuộc gọi kéo dài hàng giờ không thể khỏa lấp nỗi nhớ. Dù cố gắng thế nào, khoảng cách vẫn cứ kéo họ xa nhau dần. Một ngày nọ, Q. gửi cho A. một bức thư ngắn:
"A., anh xin lỗi, anh không thể trở về."
A. không khóc, chỉ mỉm cười buồn bã, ôm chặt cuốn sách cũ đã từng là lý do giúp họ gặp nhau. Mùa thu vẫn đến mỗi năm, nhưng trong lòng A., mùa thu năm ấy mãi là mùa đẹp nhất – khi cô đã yêu một người bằng tất cả trái tim.
Bình luận (0)