Người bán bánh mì
Sáng nào cũng vậy, khi mặt trời còn chưa ló rạng, bà M. đã đẩy xe bánh mì đi khắp các con phố. Chiếc xe cũ kỹ, sơn đã bong tróc, nhưng vẫn là nguồn sống của cả gia đình bà suốt hơn hai mươi năm qua. Bà M. năm nay đã gần sáu mươi, lưng còng, bàn tay gầy guộc, nhưng nụ cười hiền hậu chưa bao giờ vắng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Bà bắt đầu bán bánh mì từ khi chồng mất sớm, một mình gánh vác nuôi hai đứa con khôn lớn. Mỗi sáng, bà dậy từ ba giờ sáng để chuẩn bị mọi thứ. Những ổ bánh mì thơm giòn, thịt nguội, dưa leo, rau thơm đều được bà tỉ mỉ lựa chọn, sắp xếp cẩn thận. Bà tin rằng, làm bánh mì không chỉ là kiếm sống mà còn là giữ lại một nét đẹp bình dị giữa cuộc sống hối hả này.
Mỗi ngày, khách hàng của bà đa phần là người lao động, học sinh, những người công nhân vội vã ghé qua để mua một bữa sáng nhanh gọn nhưng đủ chất. Họ quen với giọng nói ân cần của bà, quen với đôi bàn tay thoăn thoắt nhưng đầy yêu thương. Có người đi xa vài năm, khi quay về vẫn tìm đến xe bánh mì cũ kỹ ấy, chỉ để cảm nhận lại một chút hương vị xưa cũ.
Con trai lớn của bà, cậu K., đã tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định. Mỗi lần về thăm nhà, cậu lại phụ mẹ đứng bán, gói từng ổ bánh mì. Bà M. lúc nào cũng vui vẻ kể cho khách nghe về K., tự hào như thể mọi nỗ lực suốt bao năm qua đã được đền đáp xứng đáng. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng bà tin rằng chỉ cần mình cố gắng, ngày mai sẽ luôn tốt hơn hôm nay.
Dưới ánh đèn đường le lói, bóng bà M. vẫn lặng lẽ đi qua từng con phố, mang theo những ổ bánh mì nóng hổi, mang theo cả niềm tin và sự ấm áp đến từng người.
Bình luận (0)