Người Cha Thầm Lặng
Cả tuổi thơ của Tuấn gắn liền với những tiếng cãi vã giữa cha và mẹ. Cậu luôn nghĩ cha mình là một người cộc cằn, lạnh lùng và chưa bao giờ thật sự quan tâm đến cậu. Ông Hùng – cha Tuấn – là một người đàn ông nghiêm khắc, cả đời làm công nhân trong một xưởng gỗ, ít khi bộc lộ tình cảm.
Tuấn lớn lên với mong muốn thoát khỏi ngôi nhà chật hẹp ấy. Cậu học hành chăm chỉ, thi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố. Ngày Tuấn lên đường nhập học, mẹ rưng rưng nước mắt, nhưng cha cậu chỉ đứng lặng lẽ trước cửa, không một lời động viên. Điều đó khiến Tuấn càng cảm thấy xa cách.
Những năm tháng ở thành phố, Tuấn ít khi gọi về, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với mẹ. Cậu không muốn nghe giọng nói trầm khàn của cha, càng không muốn nhận những lời dạy dỗ khô khan. Cho đến một ngày, mẹ gọi điện báo tin cha bị tai nạn lao động, phải nhập viện. Tuấn vội vã trở về.
Bước vào căn phòng bệnh, lần đầu tiên Tuấn thấy cha yếu đuối đến vậy. Bên cạnh giường là một cuốn sổ cũ, tò mò mở ra, cậu chết lặng. Trong cuốn sổ ấy là những dòng chữ nguệch ngoạc:
"Hôm nay Tuấn báo thi đậu đại học, mừng quá nhưng không biết nói gì, sợ con nghĩ ba quê mùa..."
"Thằng Tuấn gọi điện về, giọng nó vẫn vậy, nhưng có lẽ nó đang rất mệt. Ba thương con lắm."
Từng trang giấy như những nhát dao cứa vào lòng Tuấn. Cậu không ngờ, phía sau vẻ ngoài nghiêm khắc ấy là một người cha đã luôn âm thầm dõi theo từng bước chân cậu, chỉ là ông không biết cách thể hiện.
Tuấn nắm lấy bàn tay chai sạn của cha, khẽ nói:
- Ba ơi, con xin lỗi...
Lần đầu tiên trong đời, Tuấn thấy ánh mắt cha rưng rưng hạnh phúc. Cậu hiểu rằng dù có đi đâu, dù cha mẹ có khô khan thế nào, thì tình yêu thương vẫn luôn ở đó, âm thầm và bền bỉ.
Bình luận (0)