Avatar tác giả

Người thợ sửa xe và giấc mơ giản dị

Ông P. là một người thợ sửa xe cũ kỹ ở góc phố nhỏ, nơi mà ai đi qua cũng có thể dễ dàng nhận ra bởi tiếng búa gõ lách cách và mùi dầu nhớt quen thuộc. Ông không có cửa hàng sang trọng, chỉ là một cái mái tôn tạm bợ, vài cái ghế nhựa cũ kỹ, nhưng suốt mấy chục năm qua, nơi ấy đã nuôi sống cả gia đình ông.

Cuộc sống của ông P. không hề dễ dàng. Từ khi vợ mất sớm, một mình ông phải chăm lo cho ba đứa con nhỏ, vừa làm cha, vừa làm mẹ. Ban ngày ông cặm cụi sửa xe, ban đêm lại miệt mài bên chiếc bàn cũ để tính toán chi tiêu, lo cho con cái ăn học đầy đủ. Những ngày mưa, nước dột từ mái tôn xuống từng giọt, nhưng ông chẳng than vãn, chỉ cười hiền mà nói: "Miễn sao con cái có cái ăn cái mặc là đủ rồi."

Cậu con trai cả của ông – H. – từng có lần muốn nghỉ học để phụ giúp bố, nhưng ông nhất quyết không cho. Ông bảo: "Nghỉ học rồi cũng chỉ quanh quẩn sửa xe như bố thôi, phải học thì mới có tương lai." Dù cuộc sống khó khăn, ông vẫn luôn giữ vững niềm tin rằng học hành sẽ thay đổi cuộc đời con mình.

Có những tháng ế ẩm, tiền kiếm chẳng đủ để trang trải sinh hoạt, ông P. phải vay mượn khắp nơi để lo cho các con đến trường. Mỗi lần thấy các con mặc đồng phục đến lớp, lòng ông như ấm lại. Đôi khi có khách hàng ái ngại trước đôi tay thô ráp đầy dầu nhớt của ông, nhưng ông chẳng buồn, chỉ lặng lẽ làm việc, bởi ông biết, bàn tay ấy là điểm tựa duy nhất cho gia đình.

Những năm tháng vất vả rồi cũng đơm hoa kết trái. H. cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học, có một công việc ổn định và lo cho gia đình. Ngày cậu con trai nhận bằng tốt nghiệp, ông P. đứng lặng lẽ trong góc khán phòng, đôi mắt đỏ hoe nhưng miệng vẫn nở nụ cười đầy hạnh phúc. Ông hiểu rằng mọi khó khăn trong đời đều xứng đáng khi nhìn thấy con mình trưởng thành và có một tương lai tốt đẹp hơn.

Câu chuyện của ông P. là minh chứng cho sự hy sinh thầm lặng và ý chí bền bỉ. Dù cuộc sống đầy khó khăn, nhưng chỉ cần có tình yêu và sự kiên trì, mọi giấc mơ đều có thể thành hiện thực.

Được đăng trên nền tảng Góc Kể Chuyện bởi thanhhlt