Avatar tác giả

Những Lá Thư Chưa Gửi

Thời thanh xuân của T. là những ngày đầy ắp kỷ niệm với trang giấy và mực xanh. Cô từng là một cô gái yêu thích viết lách, luôn mang bên mình một cuốn sổ nhỏ để ghi lại những suy nghĩ vụn vặt của tuổi trẻ. Nhưng điều đặc biệt nhất là những lá thư cô viết cho chính mình – những lá thư chưa bao giờ được gửi đi.

Ngày ấy, T. là học sinh lớp 12, đang chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học. Áp lực từ việc học hành và kỳ vọng của gia đình khiến cô nhiều đêm thao thức. Thay vì chia sẻ nỗi lòng với bạn bè hay ba mẹ, T. chọn cách viết thư. Những dòng chữ như dòng suối nhỏ chảy ra từ tâm hồn, giúp cô giải tỏa những nỗi niềm giấu kín.

Có lần, T. viết một bức thư gửi đến "tương lai" của chính mình:

"T. ơi, khi cậu đọc được lá thư này, hy vọng cậu đã đạt được ước mơ trở thành nhà báo. Cậu có còn thích viết như bây giờ không? Nếu mọi thứ không như mong đợi, cũng đừng buồn nhé. Thanh xuân là để vấp ngã và trưởng thành mà."

Những lá thư ấy được T. cẩn thận cất vào một chiếc hộp nhỏ đặt dưới gầm bàn. Mỗi khi buồn hay mất phương hướng, cô lại mở ra đọc và tìm thấy sự an ủi từ chính những dòng chữ của mình.

Rồi ngày thi đại học cũng đến. Dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng T. không đạt được kết quả như mong đợi. Cô buồn bã, tự trách bản thân suốt nhiều ngày liền. Nhưng một buổi tối, khi tình cờ mở lại chiếc hộp chứa những lá thư cũ, cô đọc được dòng chữ mà chính mình từng viết: "Đừng buồn nhé. Thanh xuân là để vấp ngã và trưởng thành."

Những lời động viên ấy như tiếp thêm sức mạnh cho T. Cô quyết định không từ bỏ ước mơ mà đăng ký học một khóa viết báo ngắn hạn. Nhờ sự nỗ lực không ngừng, T. dần tìm thấy cơ hội trong lĩnh vực truyền thông.

Bây giờ, khi đã trưởng thành và có công việc ổn định, T. vẫn giữ chiếc hộp nhỏ với những lá thư năm nào. Đó không chỉ là kỷ vật của thời thanh xuân mà còn là lời nhắc nhở rằng mọi thử thách đều có thể vượt qua nếu ta biết lắng nghe và yêu thương chính mình.

Được đăng trên nền tảng Góc Kể Chuyện bởi huyvan