Avatar tác giả

Những mùa đông đã cũ

Thành phố vào đông mang theo một thứ không khí trầm lặng và lạnh lẽo đến lạ. Những cơn gió khô buốt lùa qua từng con phố nhỏ, cuốn theo lá vàng rơi rụng bên hiên nhà. Trời xám xịt, người qua đường vội vã trong những lớp áo dày, ai cũng muốn nhanh chóng tìm một nơi ấm áp để trú mình.

Lan kéo chặt chiếc khăn len quanh cổ, bước từng bước chậm rãi trên vỉa hè lát đá. Quán cà phê cũ vẫn nằm ở góc phố quen, chiếc biển gỗ treo trước cửa đã bạc màu theo thời gian. Cô đẩy cửa bước vào, chuông gió khẽ reo lên một âm thanh quen thuộc.

“Chị Lan?”

Cô phục vụ quán, một cô bé trẻ hơn Lan vài tuổi, ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên. “Lâu lắm rồi chị mới ghé lại.”

Lan mỉm cười. “Cho chị một tách trà hoa cúc nhé.”

Cô chọn một góc khuất gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra con phố tấp nập bên ngoài. Căn phòng ấm áp, mùi cà phê rang thơm dịu dàng. Nhưng có lẽ, điều kéo cô quay trở lại nơi này không chỉ là hương vị trà, mà còn là những ký ức cũ mà cô đã cố giấu đi suốt bao năm qua.

Năm ấy, cũng vào một ngày đông thế này, cô đã từng ngồi đây cùng Hoàng.

“Lạnh không?”

Hoàng cởi chiếc khăn len của mình, quàng nhẹ lên cổ Lan. Hơi ấm từ nó làm cô bất giác rụt cổ lại.

“Em tự lo được mà.” Cô nói, nhưng không hề tháo khăn ra.

Hoàng chỉ cười, ánh mắt anh lúc nào cũng hiền như thế. “Anh biết, nhưng em lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ quá.”

Lan không phủ nhận. Cô chưa bao giờ muốn mình là một người con gái yếu đuối. Cô luôn tin rằng bản thân có thể tự đối mặt với mọi thứ, không cần ai che chở hay bảo vệ.

Nhưng đến một lúc nào đó, cô nhận ra có những thứ không thể tự mình nắm giữ.

Hoàng yêu cô, điều đó cô biết. Nhưng anh cần một tương lai ổn định, một người có thể cùng anh xây dựng một cuộc sống vững vàng. Còn cô, cô vẫn còn những mơ ước chưa thành, những khao khát bay xa khỏi thành phố nhỏ bé này.

Ngày anh nói lời chia tay, trời cũng lạnh như thế này.

“Anh không thể cứ mãi chờ em được nữa.”

Lan nhìn sâu vào mắt anh, thấy cả một nỗi buồn sâu thẳm mà trước giờ cô chưa từng nhận ra.

Cô im lặng, không níu kéo, không nói một lời. Chỉ có bàn tay khẽ siết chặt chiếc khăn len, như muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng của mối tình đã sắp tàn.

“Chị Lan?”

Tiếng gọi kéo cô về hiện tại. Trà đã nguội, hơi nước mỏng manh tỏa ra từ tách đã tan biến từ lúc nào.

Lan nhìn ra ngoài cửa sổ. Phố vẫn đông người, mùa đông vẫn lạnh, nhưng trong lòng cô, nỗi buồn đã không còn sắc bén như ngày trước nữa.

Có những người, những chuyện, dù đã đi qua, vẫn luôn ở đó, trong một góc ký ức nào đó không thể phai nhòa. Nhưng có lẽ, điều quan trọng nhất không phải là giữ lại hay quên đi, mà là học cách chấp nhận.

Lan khẽ kéo chiếc khăn lên cao hơn một chút, rồi chậm rãi rời khỏi quán, hòa mình vào dòng người đang vội vã trong cái lạnh của mùa đông.

Được đăng trên nền tảng Góc Kể Chuyện bởi thanhhlt