Vườn Hoa Bên Nhà
Tuổi thơ của H. gắn liền với khu vườn nhỏ bên nhà, nơi mẹ cô trồng đủ loại hoa rực rỡ sắc màu. Khu vườn ấy không chỉ là nơi cho mẹ thỏa sức chăm bón mà còn là thế giới thần tiên của H., nơi cô bé có thể tự do khám phá và vui đùa mỗi ngày.
Mỗi sáng sớm, khi sương còn đọng trên lá, H. thường thức dậy thật sớm để cùng mẹ ra vườn. Mẹ cô rất yêu hoa và thường chăm sóc từng khóm cúc vàng, bông hồng nhung hay những đóa thược dược đỏ thắm một cách cẩn thận. Hồi đó, H. vẫn chưa hiểu tại sao mẹ lại yêu hoa đến thế, nhưng cô luôn thích thú khi được phụ giúp mẹ tưới nước và nhặt cỏ dại.
Có lần, H. nghịch ngợm nhổ nhầm cả khóm cúc mẹ mới trồng vì tưởng đó là cỏ. Mẹ không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng giải thích: "Cây hoa cũng giống như con người, cần thời gian và sự chăm sóc để lớn lên. Nếu không cẩn thận, con sẽ làm chúng mất cơ hội khoe sắc." Lời mẹ nói khiến H. ghi nhớ mãi.
Khu vườn cũng là nơi chứa đầy kỷ niệm vui đùa với nhóm bạn trong xóm. Có hôm, cả đám bày ra trò chơi trốn tìm, H. nhanh trí chui vào khóm hoa thược dược để trốn. Bạn bè tìm mãi không thấy, đến khi phát hiện ra thì ai nấy cười nghiêng ngả. Vết bùn dính đầy quần áo, nhưng chẳng ai quan tâm vì niềm vui quá lớn.
Rồi có một mùa hè, cơn bão lớn tràn về, gió giật mạnh làm khu vườn tan hoang. Những khóm hoa bị bật gốc, cánh hoa rụng tả tơi. Nhìn khu vườn xác xơ, H. không kìm được nước mắt. Mẹ cô nhẹ nhàng nắm tay con và nói: "Hoa có thể tàn, nhưng nếu ta chăm sóc lại, chúng sẽ nở rực rỡ hơn."
Lời nói ấy theo H. đến tận bây giờ. Ký ức về khu vườn bên nhà không chỉ là những bông hoa rực rỡ mà còn là bài học về sự kiên nhẫn và niềm tin rằng mọi điều trong cuộc sống đều có thể khởi đầu lại từ những mất mát.
Bình luận (0)