Bài học từ cậu bé bán hàng rong
Chiều hôm đó, khi tôi đang ngồi trong quán cà phê ven đường, bỗng có một cậu bé chừng mười tuổi bước vào, tay cầm một xấp vé số và ít tờ khăn giấy. Cậu rụt rè tiến đến từng bàn, đôi mắt to tròn đầy hy vọng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chú ơi, mua giúp con một tờ vé số nhé."
Tôi nhìn cậu bé, quần áo đã sờn rách, đôi dép tổ ong mòn vẹt, nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ lạc quan và kiên trì. Tôi không cần vé số, nhưng vẫn mua giúp cậu một tờ. Cậu cười tít mắt, lí nhí cảm ơn rồi rảo bước sang bàn khác.
Tò mò, tôi gọi cậu bé lại hỏi chuyện. Cậu giới thiệu tên là T., nhà ở một khu trọ nghèo phía sau chợ. Bố mẹ cậu làm nghề phụ hồ, thu nhập bấp bênh, nên mỗi buổi chiều cậu đi bán hàng rong để phụ giúp gia đình. "Con không muốn ba mẹ vất vả quá," T. nói, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
Tôi hỏi cậu có mệt không khi mỗi ngày phải đi bộ cả chục cây số, cậu cười lắc đầu: "Mệt thì cũng có, nhưng con nghĩ mình còn may mắn hơn nhiều người khác. Ít nhất con vẫn được đi học, con muốn học thật giỏi để sau này có thể giúp đỡ ba mẹ." Lời nói đơn giản mà đầy ý chí của cậu khiến tôi không khỏi xúc động.
Từ hôm đó, tôi thường xuyên gặp T. trên đường phố, lúc nào cậu cũng vui vẻ, lễ phép và không hề than phiền. Mỗi lần nhìn cậu bé, tôi lại thấy mình cần phải nỗ lực hơn trong cuộc sống. Bởi lẽ, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có ý chí và lòng biết ơn, ta sẽ luôn tìm được lý do để bước tiếp.
Bài học từ cậu bé T. khiến tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống, không phải ai cũng được sinh ra trong điều kiện đủ đầy, nhưng chính thái độ sống tích cực mới là điều quan trọng nhất. Chúng ta có thể không chọn được xuất phát điểm, nhưng hoàn toàn có thể chọn cách mình đối diện với thử thách và vươn lên từ đó.
Bình luận (0)