Avatar tác giả

Cánh diều ngày gió

N. và T. quen nhau từ những ngày còn bé, khi cả hai cùng lớn lên trong một ngôi làng nhỏ ven sông. Mùa hè năm nào, họ cũng cùng lũ trẻ trong làng ra cánh đồng thả diều. T. luôn là người làm diều giỏi nhất, những con diều cậu làm không chỉ đẹp mà còn bay rất cao. N. thì lúc nào cũng đứng bên cạnh reo hò mỗi khi diều của T. chạm đến những đám mây xa.

Thời gian trôi qua, N. và T. lớn lên, rồi cùng nhau rời làng lên thành phố học đại học. Cuộc sống đô thị bận rộn với những lo toan, công việc khiến họ dần có ít thời gian dành cho nhau hơn. T. theo đuổi ước mơ trở thành kỹ sư xây dựng, còn N. thì làm trong lĩnh vực truyền thông. Những cuộc trò chuyện dần trở nên ngắn ngủi, những tin nhắn ngày một thưa thớt.

Một ngày nọ, N. nhận được tin T. quyết định đi du học. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn dòng tin nhắn báo chuyến bay sắp tới. Buổi tối hôm đó, cô bước ra sân thượng, nhìn lên bầu trời, nơi những cánh diều ngày xưa vẫn bay cao. "Cánh diều khi gió đủ mạnh thì sẽ bay thật xa, phải không?" – cô lẩm bẩm, lòng nhói lên một nỗi buồn khó tả.

Ngày tiễn T. ở sân bay, N. đứng từ xa, không dám tiến lại gần. Cô sợ rằng mình sẽ không đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật rằng cậu ấy sắp rời đi. T. không hề biết rằng N. đã viết cho cậu bao nhiêu lá thư nhưng chưa bao giờ gửi đi, cũng như N. không bao giờ nói ra rằng cô đã thích cậu từ rất lâu rồi.

Cuộc đời giống như những cánh diều, khi gió đủ mạnh thì phải bay đi thật xa. Dẫu biết rằng có những thứ thuộc về quá khứ, nhưng trong lòng N., T. mãi là một phần thanh xuân tươi đẹp, là cánh diều đầu tiên cô từng nâng niu giữa bầu trời tuổi trẻ.

Được đăng trên nền tảng Góc Kể Chuyện bởi huyvan