Avatar tác giả

Chuyến tàu cuối cùng

Linh đứng lặng trước sân ga, đôi tay đan chặt vào nhau trong nỗ lực níu giữ chút hơi ấm giữa buổi chiều muộn. Chiếc vali nhỏ nằm ngay ngắn bên cạnh, như một dấu chấm hết cho những tháng ngày cũ. Đôi mắt cô dõi theo đường ray hun hút kéo dài đến tận chân trời xa, nơi ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, phủ một màu cam nhạt lên thành phố vốn dĩ đã quá đỗi quen thuộc.

Hà Nội cuối đông, trời không quá lạnh nhưng lại đủ để khiến con người ta cảm nhận rõ rệt sự cô đơn khi đứng giữa dòng người tấp nập. Linh mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt, chẳng rõ là buồn hay nhẹ nhõm.

Cô đang đợi chuyến tàu cuối cùng trong ngày, cũng là chuyến tàu cuối cùng của tuổi trẻ, của một giấc mơ từng rực rỡ nhưng giờ đã trở nên phai nhạt.

Linh gặp Minh vào một buổi chiều mùa thu, khi những chiếc lá vàng rơi lác đác trên vỉa hè phố cổ. Hôm ấy, cô ngồi trong một quán cà phê nhỏ, nhâm nhi tách trà nóng và chăm chú viết gì đó vào cuốn sổ tay. Minh đến từ lúc nào, ngồi xuống bàn đối diện và lặng lẽ phác thảo gương mặt cô trên tờ giấy vẽ.

Họ quen nhau như thế. Tình cờ, nhưng cũng như một sự sắp đặt của số phận.

Minh là một họa sĩ, còn Linh là một cô gái thích viết lách. Hai tâm hồn nghệ sĩ dễ dàng tìm thấy nhau giữa thế giới rộng lớn này. Họ say mê những cuộc trò chuyện về nghệ thuật, về những bức tranh, những trang sách và cả những giấc mơ chưa kịp thành hình.

Những tháng ngày bên nhau trôi qua như một thước phim đẹp, chậm rãi nhưng đầy màu sắc. Họ cùng nhau lang thang trên những con phố nhỏ, tìm kiếm những quán cà phê có nhạc Trịnh du dương. Họ vẽ, họ viết, họ mơ về một tương lai giản dị nhưng hạnh phúc.

Minh đã từng nói:
"Sau này, anh sẽ vẽ một bức tranh thật lớn. Trong đó có em, có anh, có một căn nhà nhỏ với giàn hoa giấy trước cửa. Đó sẽ là nơi chúng ta thuộc về."

Linh đã tin. Tin vào những lời nói dịu dàng ấy, tin vào đôi mắt đầy ắp yêu thương của Minh.

Nhưng rồi, cuộc sống không phải lúc nào cũng giống như những bản nhạc tình ca.

Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Minh nhận được một cơ hội làm việc ở Pháp. Đó là một giấc mơ lớn, một cánh cửa mới mở ra trước mắt anh. Nhưng để bước qua cánh cửa ấy, Minh phải từ bỏ những gì đang có ở đây.

Bao gồm cả Linh.

Cô đã từng nghĩ rằng tình yêu đủ lớn sẽ giữ được hai người ở bên nhau. Nhưng hóa ra, tình yêu chưa bao giờ là đủ nếu một người muốn đi còn một người chỉ biết níu giữ.

Ngày Minh rời đi, Linh không khóc, cũng không cố ngăn cản. Cô chỉ đứng lặng nhìn theo bóng anh biến mất nơi cánh cổng sân bay.

Có lẽ, cô hiểu rằng, đôi khi yêu một người không có nghĩa là phải giữ họ bên cạnh.

Những ngày sau đó, Linh vẫn sống ở thành phố này, vẫn uống cà phê ở quán cũ, vẫn viết, vẫn đi qua những con phố từng có bóng hình hai người. Nhưng tất cả giờ đây đã trở nên xa lạ.

Đôi khi cô tự hỏi, nếu ngày đó cô giữ Minh lại, liệu mọi chuyện có khác đi không? Nhưng rồi, những câu hỏi như thế chẳng bao giờ có đáp án.

Giọng thông báo vang lên kéo Linh về thực tại. Chuyến tàu cuối cùng đã đến.

Cô cúi xuống cầm lấy vali, bước chân chậm rãi nhưng kiên định.

Cô không biết chuyến tàu này sẽ đưa mình đến đâu.

Nhưng có lẽ, đôi khi không cần biết điểm đến. Chỉ cần biết rằng mình cần phải đi.

Được đăng trên nền tảng Góc Kể Chuyện bởi thanhhlt