Chuyến xe buýt định mệnh
Buổi sáng, tôi vội vàng lao ra trạm xe buýt, trong lòng thầm cầu nguyện mình sẽ không đến trễ buổi họp quan trọng. Đúng lúc đó, chiếc xe buýt số 08 lù lù xuất hiện như một vị cứu tinh. Tôi hớt hải nhảy lên, chưa kịp thở ra thì nhận ra… xe trống trơn.
Không một ai. Ngoại trừ tài xế và một bác phụ xe có gương mặt hình sự như sắp đi bắt cướp.
Tôi dè dặt tìm chỗ ngồi, tự hỏi sáng nay có phải ngày nghỉ không mà xe vắng thế này.
Vừa yên vị, bác phụ xe đột nhiên quay lại, nhìn tôi chằm chằm.
"Cô gái, sao cháu lên chuyến xe này?"
Tôi nuốt nước bọt. "Dạ… xe dừng, cháu lên thôi ạ?"
Bác ấy nhíu mày, rồi thì thầm với tài xế. Không khí trên xe bỗng trở nên căng thẳng đến khó hiểu.
Tôi bắt đầu thấy lo lắng. Rốt cuộc có chuyện gì? Hay đây là một vụ bắt cóc trá hình?
—
Năm phút sau, chiếc xe vẫn chạy bon bon trên đường nhưng không hề dừng đón thêm khách. Bác phụ xe lại quay xuống nhìn tôi, vẻ mặt khó xử.
"Này cháu, ta hỏi thật nhé… cháu có nhìn thấy ai khác trên xe không?"
Tôi mở to mắt. "Không ạ?"
Bác thở dài đầy nghiêm trọng. "Vậy là thật rồi…"
Chưa kịp hỏi "thật là sao", tôi đã thấy bác ấy rút điện thoại, bấm số gọi ai đó.
"Alo, anh Mạnh à? Có chuyện lớn rồi. Chuyến xe buýt không người hôm nay… tự nhiên có khách!"
Tôi: "…"
Khoan đã, không người?
—
Năm phút tiếp theo, tôi được biết một sự thật động trời: Đây là chuyến xe buýt đặc biệt, chỉ chạy thử nghiệm hệ thống và… không đón khách! Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại leo lên được.
"Cháu có chắc là thấy xe dừng hẳn không?" bác tài xế hỏi, vẻ mặt hoang mang.
Tôi gật đầu như gà mổ thóc. "Dạ, chắc ạ! Xe dừng, cửa mở, cháu bước lên mà?"
Bác phụ xe nhìn bác tài, giọng thì thầm: "Lạ thật… Anh có mở cửa đâu?"
Tôi lạnh sống lưng.
Có khi nào… tôi đã bước lên một chuyến xe buýt… ma?
—
Chuyện kết thúc khi xe đưa tôi về đúng bến, bác tài còn lịch sự miễn phí tiền vé cho "hành khách bất đắc dĩ". Tôi bước xuống, lòng thầm tự nhủ: Từ giờ, trước khi lên xe buýt, nhất định phải nhìn kỹ xem có đúng là… xe buýt thật không.
Bình luận (0)