Avatar tác giả

Chuyến xe cuối ngày

Đêm dần buông xuống, những ánh đèn đường vàng vọt hắt lên mặt đường nhựa ướt mưa. T. kéo cao cổ áo, bước vội ra trạm xe buýt quen thuộc. Anh là nhân viên văn phòng, mỗi ngày đều đặn kết thúc công việc lúc tám giờ tối và bắt chuyến xe cuối ngày trở về căn phòng trọ nhỏ. Từ ngày chuyển lên thành phố, chuyến xe buýt này đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của anh.

T. nhớ ngày đầu tiên đi làm, cảm giác bỡ ngỡ khi bước lên chuyến xe số 28, chiếc xe cũ kỹ nhưng ấm áp, nơi có bác tài vui tính thường kể những câu chuyện hài hước để xua tan mệt mỏi cho hành khách. Trên xe, có đủ loại người: những cô cậu sinh viên cặm cụi ôn bài, người lao động mệt nhoài sau một ngày dài, những người lớn tuổi chậm rãi ngắm nhìn phố phường qua ô cửa kính mờ sương.

Mỗi buổi tối, T. chọn cho mình một chỗ ngồi quen thuộc gần cửa sổ, nhìn ra dòng xe cộ vẫn còn đông đúc. Đôi khi, anh bắt gặp những người khách quen, như cô gái trẻ thường ôm bó hoa hồng nhỏ, hay bác bảo vệ già với chiếc áo xanh bạc màu. Họ không nói chuyện nhiều, nhưng ánh mắt trao nhau mỗi lần gặp lại đã đủ thân thuộc.

Có những hôm mệt mỏi, T. thiếp đi trên xe và giật mình tỉnh dậy khi bác tài gọi khẽ: "Đến bến rồi, cháu ơi!" Anh mỉm cười cảm ơn, rồi bước xuống xe với tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Chuyến xe cuối ngày không chỉ đưa anh về nhà, mà còn là khoảng lặng quý giá giữa những bộn bề cuộc sống, là nơi anh có thể thả lỏng tâm hồn sau một ngày dài căng thẳng.

T. nhận ra rằng, trong cuộc sống vội vã này, đôi khi chỉ cần một chút bình yên như chuyến xe buýt muộn màng, là đủ để anh cảm thấy cuộc đời vẫn còn những điều giản dị nhưng ấm áp vô cùng.

Được đăng trên nền tảng Góc Kể Chuyện bởi thanhhlt