Lá thư chưa gửi
Q. và H. quen nhau trong một buổi hội trại mùa hè của trường đại học. H. là cô gái nhỏ nhắn, hay cười và có đôi mắt long lanh như ánh sao đêm. Còn Q. là chàng trai trầm tính, thích lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh. Từ lần đầu gặp, anh đã bị cuốn hút bởi nụ cười của cô.
Họ dần trở nên thân thiết qua những lần làm việc nhóm, những buổi cà phê chiều muộn và những lần dạo quanh con phố nhỏ ngập tràn hoa bằng lăng. Q. thích lắng nghe H. kể về những ước mơ, về việc cô muốn đi khắp thế giới để khám phá những điều mới mẻ. Còn H. thì hay trêu chọc sự nhút nhát của Q., nhưng lại luôn cảm thấy an tâm khi có anh bên cạnh.
Dù có tình cảm với H., nhưng Q. không dám thổ lộ. Anh sợ rằng nếu nói ra, mối quan hệ giữa họ sẽ không còn như trước. Thay vào đó, anh viết những lá thư chưa gửi, cất giữ tất cả tình cảm của mình trong từng con chữ. "H., cậu có biết không? Mỗi lần cậu cười, tớ lại cảm thấy thế giới này rực rỡ hơn một chút..." - một trong số những dòng thư Q. đã viết nhưng chẳng bao giờ gửi đi.
Rồi một ngày, H. thông báo rằng cô sắp đi du học nước ngoài, thực hiện giấc mơ của mình. Q. lặng người, cảm giác như có điều gì đó sắp vuột khỏi tầm tay. Đêm hôm ấy, anh ngồi viết thêm một bức thư thật dài, nhưng khi trời sáng, anh lại lặng lẽ xếp nó vào ngăn kéo.
Ngày H. rời đi, Q. chỉ đến tiễn cô ở sân bay, cười thật tươi và dặn dò: “Cậu phải thật hạnh phúc nhé.” H. ôm anh thật chặt, cảm ơn vì tất cả những kỷ niệm đẹp. Cô không biết rằng, người bạn trầm lặng ấy đã dành cho cô cả một mối tình thầm lặng nhưng sâu sắc.
Nhiều năm sau, Q. vẫn giữ chồng thư chưa gửi ấy, như một kỷ niệm đẹp của tuổi trẻ. Đôi khi, tình yêu không nhất thiết phải được thổ lộ, chỉ cần được giữ trong tim cũng đủ để trở thành một điều đẹp đẽ không thể quên.
Bình luận (0)