Mùa hoa dã quỳ năm ấy
Linh trở lại Đà Lạt vào một ngày cuối thu, khi những cơn gió lạnh bắt đầu len lỏi qua từng tán cây trên con đường quanh co dẫn vào thành phố. Hai bên đường, dã quỳ đã nở rực rỡ, phủ lên những triền đồi một màu vàng ấm áp.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái se lạnh quen thuộc của vùng cao nguyên. Đã bao lâu rồi cô không về đây? Năm năm, hay sáu năm? Thời gian trôi nhanh đến mức đôi khi cô không kịp nhận ra những đổi thay trong lòng mình.
Ngày đó, cô từng hứa với Nam sẽ trở lại vào mùa hoa dã quỳ. Nhưng rốt cuộc, cô đã để lời hứa ấy trôi vào quên lãng.
—
“Hoa dã quỳ chỉ nở rộ trong một khoảng thời gian ngắn thôi,” Nam từng nói, đôi mắt sáng rực khi chỉ tay về phía những bông hoa nhỏ bé nhưng mạnh mẽ vươn mình dưới nắng. “Giống như những điều đẹp đẽ trong cuộc sống, nếu không biết trân trọng, nó sẽ nhanh chóng biến mất.”
Linh bật cười. “Anh lại triết lý rồi.”
“Chứ em nghĩ sao?” Nam nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt ánh lên chút tinh nghịch. “Anh thấy em cũng giống dã quỳ đấy. Mạnh mẽ, rực rỡ nhưng cũng mong manh đến lạ.”
Cô không phủ nhận. Từ nhỏ, cô đã quen với việc một mình đối mặt với mọi thứ. Cô tự lập, tự quyết định cuộc sống của mình mà không cần dựa dẫm vào ai. Ngay cả khi yêu Nam, cô cũng không bao giờ thể hiện sự yếu đuối.
Nhưng chính điều đó lại khiến cô đánh mất anh.
—
Ngày Nam ngỏ lời muốn cùng cô xây dựng một tương lai, cô đã do dự. Khi đó, cô còn quá trẻ, còn nhiều giấc mơ chưa thực hiện, còn muốn đi thật xa, khám phá thế giới rộng lớn này. Cô sợ sự ràng buộc, sợ nếu gắn bó với một người, mình sẽ đánh mất chính mình.
“Em cần thời gian.”
Đó là câu trả lời duy nhất cô có thể nói vào lúc ấy.
Nam không trách cô. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt buồn bã nhưng vẫn đầy dịu dàng. “Vậy anh sẽ đợi.”
Nhưng anh không thể đợi mãi.
Một năm sau đó, Linh nhận được tin Nam sắp kết hôn. Cô đã đọc đi đọc lại tin nhắn từ một người bạn, nhưng không thể tin vào mắt mình.
Cô đã nghĩ, nếu một ngày cô quay lại, anh vẫn sẽ ở đó, vẫn đợi cô như lời anh đã hứa. Nhưng hóa ra, trên đời này không ai có thể đứng yên mãi chờ đợi một người.
—
Linh chậm rãi bước qua con đường mòn dẫn lên đồi. Ngôi nhà gỗ nhỏ của Nam vẫn nằm ở đó, nép mình dưới tán thông già, trông yên bình như ngày nào. Cô không biết bây giờ anh có còn sống ở đây không, hay đã cùng vợ con chuyển đến một nơi khác?
Nhưng dù thế nào, cô cũng không định gặp lại anh.
Cô chỉ muốn một lần nữa nhìn ngắm mùa hoa dã quỳ rực rỡ nhất, để nhớ về một thời thanh xuân đã qua.
Gió thoảng qua, mang theo mùi hương ngai ngái của cỏ cây. Linh nhắm mắt lại, mỉm cười.
Có những thứ, khi đã bỏ lỡ, thì mãi mãi không thể quay lại. Nhưng ít nhất, cô vẫn có những ký ức đẹp, những tháng ngày đã từng yêu, từng được yêu.
Và thế là đủ.
Bình luận (0)