Người mẹ bán rau và giấc mơ của con
Sáng nào cũng vậy, bà H. – một người phụ nữ ngoài năm mươi, gầy gò và lam lũ – vẫn cặm cụi đẩy chiếc xe rau ra chợ từ tờ mờ sáng. Bàn tay bà chai sạn, làn da sạm đen vì sương gió, nhưng ánh mắt bà vẫn luôn ánh lên niềm hy vọng. Bà không mong gì hơn ngoài việc có thể nuôi con trai mình ăn học đến nơi đến chốn.
Chồng bà mất sớm trong một tai nạn lao động, để lại hai mẹ con bà lầm lũi nương tựa nhau. Bà H. không biết chữ, cũng chẳng có tay nghề gì, chỉ biết bám lấy gánh rau ở chợ quê mà nuôi con. Ngày mưa cũng như ngày nắng, bà vẫn đều đặn thức dậy lúc ba giờ sáng để nhập rau từ chợ đầu mối, rồi lóc cóc đẩy xe ra ngồi bên vỉa hè.
Mỗi lần con trai bà, cậu bé T., tan học về nhà, thấy mẹ còn ngồi co ro giữa những bó rau ế, lòng cậu lại quặn thắt. "Mẹ ơi, con sẽ đi làm thêm để phụ mẹ nhé!" – cậu nói, nhưng bà lắc đầu, ánh mắt nghiêm nghị: "Con chỉ cần học cho thật giỏi, sau này ra đời không khổ như mẹ."
Cũng có những ngày bà H. ngồi cả buổi chợ nhưng bán chẳng được là bao, rau héo dần, còn lòng bà thì quặn thắt nỗi lo học phí đầu năm. Bà chỉ dám ăn những bữa cơm chan canh rau, dành dụm từng đồng một. Có hôm, T. thấy mẹ lặng lẽ khâu lại chiếc áo cũ rách vai, cậu hiểu rằng mẹ đã hy sinh quá nhiều.
Năm ấy, T. thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, niềm vui vỡ òa trong căn nhà nhỏ xíu. Bà H. khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Bà bảo: "Mẹ khổ mấy cũng được, chỉ cần con thành tài." Những hy sinh âm thầm của bà là động lực lớn nhất giúp T. không ngừng cố gắng.
Câu chuyện của bà H. là một minh chứng cho tình mẫu tử thiêng liêng, cho thấy rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có tình yêu và sự hy sinh, con người vẫn có thể vượt qua tất cả để hướng đến tương lai tươi sáng.
Bình luận (0)