Avatar tác giả

Quán cà phê cũ

Giữa lòng thành phố tấp nập, có một quán cà phê nhỏ nép mình trong con hẻm cũ kỹ. Quán của ông B. – một người đàn ông đã ngoài sáu mươi, tóc bạc trắng nhưng đôi mắt vẫn sáng rực niềm vui. Quán mở từ thuở thành phố còn thưa thớt nhà cao tầng, đến nay đã hơn ba mươi năm nhưng vẫn giữ được nét mộc mạc, giản dị như ngày đầu. Từ chiếc bàn gỗ cũ, tấm rèm cửa phai màu cho đến mùi cà phê rang xay thơm nồng đều khiến bất kỳ ai ghé đến cũng cảm thấy như được quay về quá khứ.

Khách quen của quán phần lớn là những người đã gắn bó với nơi này từ lâu. Họ không chỉ đến để uống cà phê, mà còn để tìm chút bình yên giữa bộn bề cuộc sống. Ông B. vẫn nhớ như in từng vị khách, từ anh chàng sinh viên năm xưa nay đã trở thành giám đốc, cho đến bà cụ già mỗi sáng đều ghé mua một ly cà phê sữa đá mang về. Đôi khi, có những người chỉ đơn giản ghé lại để hít hà hương vị quen thuộc, để tìm lại chính mình trong từng giọt đắng.

Buổi sáng ở quán luôn nhộn nhịp, nhưng không ồn ào. Mọi người đến, chọn một góc quen thuộc, đọc báo, viết lách hoặc đơn giản là lặng lẽ nhìn dòng người qua lại ngoài phố. Ông B. vẫn giữ thói quen tự tay pha từng ly cà phê cho khách, chậm rãi và tỉ mỉ như cách ông gìn giữ những giá trị cũ. Ông thường nói: "Cà phê không chỉ là thức uống, mà còn là câu chuyện, là kỷ niệm, là ký ức."

Nhiều người từng thắc mắc vì sao ông không mở rộng quán, không sửa sang lại để thu hút khách trẻ. Ông chỉ cười hiền hậu, bảo rằng quán này không chỉ để bán cà phê, mà là để giữ lại chút gì đó cho những người cần một nơi để trở về. Và cứ thế, quán nhỏ ấy vẫn tồn tại giữa phố thị ồn ào, như một chứng nhân cho sự đổi thay không ngừng của cuộc sống.

Được đăng trên nền tảng Góc Kể Chuyện bởi thanhhlt