Quán Cà Phê Góc Phố
Thời thanh xuân của M. là những buổi chiều ngồi bên khung cửa sổ của quán cà phê góc phố, nơi cô tìm thấy bình yên giữa những bộn bề của cuộc sống. Quán cà phê ấy không lớn, chỉ có vài chiếc bàn gỗ mộc mạc, tường treo đầy tranh vẽ tay, nhưng lại trở thành chốn đi về thân thuộc của cô suốt những năm tháng đại học.
Mỗi buổi chiều tan học, M. thường đạp xe đến quán, gọi một ly cà phê sữa đá rồi ngồi hàng giờ bên cửa sổ. Khung cảnh bên ngoài luôn đông đúc và náo nhiệt, nhưng bên trong quán lại yên tĩnh đến lạ. Có những ngày, cô chỉ ngồi lặng im nghe tiếng nhạc du dương và ngắm dòng người qua lại.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên tên Hùng, lúc nào cũng nở nụ cười hiền hậu. Ông thường ngồi sau quầy, tỉ mẩn pha chế từng ly cà phê. Biết M. thích vẽ, ông còn để riêng cho cô một góc bàn nhỏ với đầy đủ màu và cọ. "Thanh xuân của cô gái trẻ phải có chút màu sắc," ông cười nói.
Có một lần, M. buồn bã vì bài thuyết trình ở lớp không đạt kết quả tốt. Cô ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, lòng ngập tràn cảm giác thất bại. Thấy vậy, ông Hùng đưa cho cô một ly cà phê kèm lời động viên: "Cà phê có vị đắng nhưng hậu ngọt. Đời cũng thế, có lúc khó khăn, nhưng sau đó sẽ có những niềm vui đang chờ."
Lời nói ấy khiến M. như bừng tỉnh. Cô không còn tự trách mình nữa mà quyết tâm cố gắng hơn. Những ngày sau đó, cô thường mang theo cuốn sổ tay đến quán, ghi lại những ý tưởng và kế hoạch cho tương lai.
Giờ đây, khi đã trưởng thành và bận rộn với công việc, M. vẫn thỉnh thoảng quay về quán cà phê góc phố ấy. Ông Hùng giờ đã già hơn, nhưng nụ cười hiền hậu vẫn như xưa. Quán cà phê nhỏ ấy không chỉ là nơi lưu giữ ký ức thanh xuân của M. mà còn là nguồn cảm hứng để cô bước tiếp trên hành trình cuộc sống.
Bình luận (0)